CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Phan_78

Diệp Cẩn lấy khô bò đút cho nó, nghĩ rằng bỏ nó mà đi thì không nỡ, vì thế nhìn Thẩm Thiên Lăng nói. “Ngươi nghĩ xem nếu ta thừa dịp ngươi không chú ý mà nhét nó vào bao hành lí, suốt đêm mang đi thì có bao nhiêu khả năng?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Hoàn toàn không có khả năng biết không!

Đại tẩu sao lại trộm con trai của người khác chứ, thật quá đáng!

“Đừng quậy nữa”. Tần Thiếu Vũ đứng lên, cầm bao quần áo của Diệp Cẩn bỏ vào ngăn tủ. “Chuẩn bị một chút, tối nay chúng ta đến Chu gia”

“Không đi”. Diệp Cẩn nằm trên giường giả chết.

“Vậy ta dẫn hắn về gặp ngươi”. Tần Thiếu Vũ lành lạnh nói.

Diệp Cẩn nghe vậy giận dữ. “Ngươi còn có thể nhiều chuyện hơn nữa không?”

“Trốn tránh mãi cũng không phải biện pháp”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ Diệp Cẩn. “Ta với Lăng nhi về trước, ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cho kĩ”

Diệp Cẩn không cam lòng lầm bầm, ôm Cục Bông lên vuốt ve.

Lông tơ của tiểu phượng hoàng bị vuốt lộn xộn, cực kì không vui mà đá móng.

“Diệp đại ca và Hoàng thượng rốt cuộc có quan hệ gì?”. Sau khi về phòng, Thẩm Thiên Lăng vô cùng tò mò! Vốn chỉ nghĩ là bạn bè bình thường gặp mặt, nhưng hiện tại xem ra không phải! Các loại bí mật luôn xứng đáng được tán dóc!

Tần Thiếu Vũ chỉ vào gò má mình.

Lần nào cũng dùng phương pháp này, thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn hôn lên một cái, sau đó giục. “Nói mau!”

“Ngươi đoán xem”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Lẽ nào Hoàng thượng thích Diệp đại ca?”. Thẩm Thiên Lăng sởn gai ốc, khả năng này thật đáng sợ! Nếu như vậy chẳng phải đại ca chết chắc rồi sao, cướp người yêu với Hoàng thượng, vừa nghe đã thấy bị chặt đầu!

Tần Thiếu Vũ bật cười.

“Không có gì đáng cười hết!”. Thẩm Thiên Lăng lắc lắc vai nam nhân của hắn. “Đại ca của ta có biết chuyện này hay không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Diệp Cẩn không cho ta nói”

“Sao có thể không nói chứ, đây là chuyện liên quan tới tính mạng!”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng. Sao đại ca lại xui như vậy, vất vả lắm mới có chuyển biến, kết quả tình địch lại là Hoàng thượng!

“Thật ra ta cũng không biết Hoàng thượng và Diệp Cẩn rốt cuộc có quan hệ gì, chỉ là một lần đi Quỳnh Hoa cốc thì vô tình đụng mặt Hoàng thượng mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng lo”

Lại còn đi Quỳnh Hoa cốc! Thẩm Thiên Lăng than thở.

Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của hắn chọc cười. “Dù hắn thích thật thì sao? Nhiều năm như vậy trong lòng Diệp Cẩn chỉ có một mình Thiên Phong, người khác muốn giành cũng không được”

“Ngươi nói xem dưới cơn nóng giận Hoàng thượng có làm thịt đại ca của ta không?”. Thẩm Thiên Lăng >_<.

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Sở Uyên tuy ở trên vạn người nhưng cực kì khiêm tốn lễ độ, là một hoàng đế tốt khó tìm, nếu không ta cũng không giúp hắn”

“Ngươi thế mà gọi thẳng tên Hoàng đế!”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Vậy thì sao?”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn.

“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, nam nhân của ta thật oai!

“Có điều theo tình hình hiện tại, Tây Nam sợ rằng sẽ không yên ổn”. Tần Thiếu Vũ thở dài.

“Tiểu Ngũ và Hoa Đường có tin tức gì không?”. Thẩm Thiên Lăng rót một chén trà nóng cho Tần Thiếu Vũ.

“Ám vệ đến trấn Lạc Bình vẫn chưa về, ở Hoan Thiên trại cũng không thấy tung tích”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy ngày nữa sẽ là ngày Đỗ Tranh luận võ chọn rể, nếu đúng như Tiễn Tam nói, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ xuất hiện. Đến lúc đó chúng ta có thể tìm hiểu ngọn ngành, tìm ra tung tích của tiểu Ngũ”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Yên tâm đi, tiểu Ngũ không sao đâu”

Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Lăng nhi của ta cũng sẽ không sao”

Thẩm Thiên Lăng cười cười, ngẩng đầu chủ động hôn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo hắn, làm sâu hơn nụ hôn này.

“Ta nghĩ… khụ”. Diệp Cẩn vừa đẩy cửa ra đã thấy cảnh này, vì vậy nhìn trời ho khan.

“Chíp!”. Cục Bông ngồi trong lòng Diệp Cẩn, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Mỗi ngày các ngươi không còn chuyện gì khác để làm sao?

“Có việc gì?”. Trong lòng Tần Thiếu Vũ cực kì khó chịu.

“Ta cùng các ngươi đi gặp hắn”. Diệp Cẩn đưa tầm nhìn trở về.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lập tức khẩn trương, thể mà lại chủ động đề nghị đi gặp Hoàng thượng, lẽ nào tình cảm của đại tẩu thay đổi?

Thật đáng sợ!

“Ngươi làm vẻ mặt gì thế?”. Diệp Cẩn khó hiểu.

“Thật ra đại ca của ta rất yêu ngươi”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc.

Diệp Cẩn quyết đoán ôm Cục Bông đi.

Đại tẩu sao lại như thế chứ, một chút mặt mũi cũng không cho người ta! Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ phàn nàn. “Ta vừa chuẩn bị trình bày một vài ưu điểm của đại ca”

Tần Thiếu Vũ bật cười, bóp bóp bụng mỡ của hắn. “Ưu điểm của Thiên Phong, Diệp Cẩn biết rõ hơn ngươi”

“Thế mà hắn còn muốn đi ăn cơm với Hoàng thượng!”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. “Ngươi nghĩ xem nếu ta và Tiêu Triển cùng đi ăn… ô!”

“Không được nhắc tới tên hắn”. Tần Thiếu Vũ cắn lên môi Thẩm Thiên Lăng một cái.

Thẩm Thiên Lăng cực kì buồn rầu, không biết đại ca chừng nào mới tới.

Đại tẩu bị người ta cướp đi, chuyện này quả thật thê thảm không chịu nổi.

Ban đêm, ba người từ Lý phủ đến Chu gia ở thành bắc.

“Như vậy có phải công khai quá không?”. Thẩm Thiên Lăng ở trong xe ngựa hỏi. Dù sao cũng là đi gặp Hoàng thượng!

“Sao lại thế được”. Diệp Cẩn cho Cục Bông uống nước. “Chu gia vốn là quán ăn, đi ăn cơm rất bình thường”

Thì ra là thế. Thẩm Thiên Lăng yên tâm, sau đó xê dịch vị trí, ngồi bên cạnh Diệp Cẩn.

“Có việc gì ư?”. Diệp Cẩn nhìn hắn.

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi phải tin ta, sau khi đại ca của ta làm xong chuyện sư phụ giao thì sẽ giục ngựa không ngừng mà chạy tới!”

“Liên quan gì đến ta?”. Diệp Cẩn lầm bầm.

Sao lại không liên quan đến ngươi, đương nhiên là có liên quan! Thẩm Thiên Lăng vô cùng nghiêm túc. “Cho nên ngươi nhất định phải chờ hắn”. Nhất định không thể yêu người khác, dù là Hoàng đế cũng không được!

Diệp Cẩn hết nói nổi nhìn hắn.

“Hoàng cung vừa nghĩ đến đã thấy sợ!”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay đại tẩu. “Mỗi ngày phi tần tranh đoạt với nhau, ngay cả uống một chén canh ngân nhĩ cũng phải lo lắng bị người khác hạ độc, đâu có tự do bằng giục ngựa chốn giang hồ”

“Điều này cũng đúng”. Diệp Cẩn gật đầu, nhưng lại khó hiểu hỏi. “Nhưng phạm vi trò chuyện của ngươi có phải quá rộng rồi không?”

Không hề rộng chút nào, rõ ràng liên hệ rất chặt chẽ! Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy tín nhiệm. “Cho nên ngươi nhất định không muốn đến hoàng cung đúng không?”

“Đương nhiên!”. Diệp Cẩn phút chốc xù lông. “Lão tử không muốn ở chung với hắn!”

Tốt lắm! Trong mắt Thẩm Thiên Lăng loé ra tình cảm đồng chí cách mạng. “Cho nên ngươi nhất định phải thành thân với đại ca của ta!”

Diệp Cẩn đo nhiệt độ trên trán Thẩm Thiên Lăng một chút.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Từ giờ trở đi, không được nhắc đến Thẩm Thiên Phong với ta nữa”. Diệp Cẩn banh mặt Thẩm Thiên Lăng uy hiếp.

Sao lại không nhắc tới được, đó là nam nhân của ngươi! Thẩm Thiên Lăng điên cuồng kháng nghị trong lòng, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Đại tẩu của hắn cực kì thiếu tự nhiên.

“Đến rồi”. Tần Thiếu Vũ vén rèm xe. “Xuống xe thôi”

Thẩm Thiên Lăng vịn tay Tần Thiếu Vũ nhảy xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một toà nhà màu xám bình thường, hai bên treo đèn lồng đỏ, đang đung đưa theo gió.

“Đi thôi”. Vẻ mặt Diệp Cẩn vô cảm, ôm Cục Bông vào trong.

“Còn khẩn trương không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng thành thật.

“Có ta ở đây, đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Hoàng thượng mà thôi, nếu bỏ qua địa vị thì cũng giống người bình thường, đâu bằng Lăng nhi của ta, có thể gọi mưa và cưỡi trăng”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, nắm tay Tần Thiếu Vũ vào trong.

Bên trong rõ ràng đã được căn dặn từ sớm, vì vậy ba người đi thẳng một đường.Một nam tử trung niên đứng ở cửa lớn, cung kính nói. “Thiếu gia đã chờ trong phòng từ lâu”

“Hừ!”. Diệp Cẩn ngạo kiều.

Thẩm Thiên Lăng: …

Dù Hoàng thượng thích ngươi cũng đừng kiêu căng như thế chứ, thật không thể khiến người ta an tâm được.

“Tiểu Cẩn”. Sở Uyên mở cửa phòng.

Diệp Cẩn ôm Cục Bông vào, không thèm nhìn hắn một cái.

Sở Uyên: …

Tần Thiếu Vũ nhướn mi. “Ta chỉ phụ trách mang người tới”

“Thật ra bình thường Diệp đại ca cũng đối xử với bọn ta như vậy”. Thẩm Thiên Lăng cực kì nhanh trí. “Đây là phương thức biểu thị tình cảm của hắn”

Diệp Cẩn: …

“Không sao”. Sở Uyên quay đầu vào phòng, kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Cẩn. “Ngươi đồng ý đến đây là ta vui rồi”

Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp, lời thoại cẩu huyết này… Đại ca hắn quả thật đang gặp nguy hiểm!

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn nói đi ăn với ngươi sẽ được tiền”. Diệp Cẩn chỉ vào Tần Thiếu Vũ. “Cho nên ta mới tới!”

“Ngươi muốn bao nhiêu?”. Sở Uyên rất dễ chịu.

“Một vạn lượng bạc”. Diệp Cẩn cực kì khí phách.

“Ta cho ngươi một vạn lượng vàng”. Sở Uyên vươn tay chỉnh sửa y phục cho Diệp Cẩn. “Chỉ cần ngươi chịu theo ta quay về”

“Mơ đi”. Diệp Cẩn đặt Cục Bông lên bàn, gắp rau đút cho nó.

“Chíp!”. Cục Bông kháng nghị, dùng móng đá đá đĩa cá.

“Tìm được tiểu phượng hoàng ở đâu thế?”. Sở Uyên bị chọc cười, vươn tay vuốt ve lông tơ của nó.

“Chíp!”. Cục Bông nghiêng đầu nhìn Sở Uyên.

Diệp Cẩn bình tĩnh xoay đầu nó qua. “Không được nhìn!”

“Chíp chíp!”. Cục Bông hơi tiếc nuối, ra sức xoay người dùng ánh mắt tỏ ra thân thiện với Sở Uyên.

“Ăn cơm trước đi”. Sở Uyên cầm đũa lên. “Bữa tiệc bình thường, mọi người cứ thoải mái, không cần lễ nghĩa”

Dường như không giống trong TV cho lắm. Ăn xong mấy món, Thẩm Thiên Lăng cũng thả lỏng không ít. Thật ra mà nói hắn rất hi vọng Hoàng thượng là một đại thúc trung niên hói đầu không “lên” được, nếu thêm mặt rỗ và mũi tẹt thì không thể tốt hơn! Như vậy đại tẩu của hắn sẽ không bị cướp đi! Nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc, Sở Uyên nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao ráo, hơn nữa vì là Hoàng đế nên cho dù ngồi ăn cũng lộ ra khí chất vương giả, quả thật chính là tình nhân trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ!

Xong đời! Thẩm Thiên Lăng lập tức lo lắng, dường như đã thấy được cảnh đại tẩu bay về giường người khác!

“Lần này ta đến Tây Nam, không ngờ gặp được mọi người”. Sở Uyên lắc lắc chén rượu, nhìn Tần Thiếu Vũ cười. “Nếu đã có duyên như vậy, không biết có thể giúp ta một chuyện được không?”

CHƯƠNG 129: CHUYỆN QUAN TRỌNG NHẤT!

Qủa nhiên là vậy… Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

Khi không mời đi ăn cơm, tất nhiên là có âm mưu!

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nếu ta cự tuyệt có tính là kháng chỉ không?”

“Nói thật”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chuyện này có liên quan tới an ổn ở biên giới Tây Nam, ta muốn ngươi giúp ta”

“Muốn ta làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ta muốn ngươi mang binh xuất chinh cùng với Trấn quốc đại tướng quân”. Sở Uyên nói ra lời giật gân.

“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước. Nam nhân của ta không phải thần tử của ngươi, sao phải giúp ngươi đánh giặc chứ, thật phiền!

“Tần mỗ sợ là có tâm mà không có lực”. Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng vỗ lưng. “Lần này ta đến Tây Nam vì giải quyết chuyện riêng của Truy Ảnh cung, sau khi xong việc sẽ mang Lăng nhi đi Nam Hải giải độc, không thể chậm trễ được”

“Nhưng ngươi là lựa chọn tốt nhất”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Biên cương đại loạn, trong triều cũng không có tướng giỏi, nếu ngươi có thể giúp thì chính là phúc của con dân Sở quốc”

“Nếu Thiếu Vũ đáp ứng ngươi xuất chinh thì sẽ vứt bỏ tính mạng của người hắn yêu”. Diệp Cẩn nãy giờ không lên tiếng, bỗng chỉ vào Thẩm Thiên Lăng nói. “Bây giờ là mùa thu, hai nước giao chiến thì không thể kết thúc trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi được. Nếu hàn độc còn kéo dài đến mùa đông mà chưa giải, mỗi ngày hắn đều phải chịu đau đớn đến tận xương tuỷ, ngươi nghĩ Thiếu Vũ sẽ đồng ý sao?”

Lời này đương nhiên mang tính khoa trương, nhưng cũng xem như tình hình thực tế. Sở Uyên nghe vậy cũng hơi chần chừ, nhưng không rút lại yêu cầu lúc trước.

“Đã sớm có mục đích thì đừng giả mù sa mưa bảo là tiệc nhà”. Diệp Cẩn chế giễu. “Sớm biết như vậy, lão tử sẽ không đến”

Sở Uyên khẽ nhíu mày, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.

Bầu không khí trong phòng hơi nghiêm trọng, vì vậy Cục Bông cẩn thận ngậm một khối thịt bò, tự cho là bí mật lắc lư đến góc bàn, định nhảy xuống tìm chỗ yên tĩnh từ từ ăn. Ai ngờ móng vuốt vừa vặn đạp trúng ngọn hành Thẩm Thiên Lăng lựa ra ngoài lúc nãy, vì vậy trượt về phía trước, “bẹp” một phát té xuống đất.

“Chíp!”.

Thân là một tiểu phượng hoàng ngây thơ, thuần khiết, sáng lạn, Cục Bông cảm giác mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vừa định nhặt nó lên thì Sở Uyên đã cúi xuống ôm nó lên bàn, còn tiện tay đút cho nó một miếng cá.

Cục Bông tức khắc quên hết buồn bã, vừa ngoan ngoãn ăn vừa đá móng.

Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, trong mắt có chút lo lắng.

“Ta sẽ không ép buộc”. Sau khi đút cho tiểu phượng hoàng xong, Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Xuất phát từ lập trường của bạn bè, ta nói việc này với ngươi quả thật không hợp tinh hợp lý. Nhưng thân là vua một nước, ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kĩ”

“No rồi”. Diệp Cẩn buông đũa xuống, ôm Cục Bông vào lòng.

“Chíp!”. Cục Bông hơi sốt ruột, nhìn nửa con tôm bóc vỏ trên bàn, ra sức giãy dụa.

Còn chưa ăn xong sao lại ôm lên chứ, mau bỏ ra!

“Cáo từ!”. Diệp Cẩn không thèm liếc tới Sở Uyên, ôm Cục Bông trực tiếp ra khỏi phòng.

“Đa tạ Hoàng thượng coi trọng”. Tần Thiếu Vũ cũng đứng lên. “Nhưng hành trình đến Nam Hải liên quan tới tính mạng của Lăng nhi, ta nhất quyết không mạo hiểm”

“Vậy là không đồng ý ư?”. Sở Uyên cau mày nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ.

“Đợi ta giải độc cho Lăng nhi xong, sẽ quay lại kinh thành thỉnh tội với Hoàng thượng”. Tần Thiếu Vũ hơi nheo mắt. “Cáo từ”

Sở Uyên không nói gì, nhưng nét mặt hơi tối tăm.

Xe ngựa chạy về Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông ngồi một bên thẫn thờ.

Cục Bông cũng trầm mặc ngồi trong lòng hắn, tâm trạng cực kì kém.

Ăn chưa no.

“Còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Hả?”

“Đừng lo”. Diệp Cẩn rót chén nước cho Thẩm Thiên Lăng. “Đừng nói là Hoàng thượng, dù là Thiên Vương Lão Tử yêu cầu, Thiếu Vũ cũng ưu tiên cho ngươi nhất”

“Kháng chỉ quả thật không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Sở Uyên không phải người như vậy”. Diệp Cẩn xoa đầu tiểu phượng hoàng. “Huống hồ đắc tội Truy Ảnh cung sẽ không có lợi với giang sơn, hắn cũng biết rõ điều này”

Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.

“Chíp!”. Cục Bông cũng tức giận hất đầu.

Nửa con tôm!

“Nếu hắn dám làm khó Thiếu Vũ, ta sẽ dạy dỗ hắn cho các ngươi”. Diệp Cẩn cực kì khí phách!

“Hoàng thượng rất thích ngươi sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Diệp Cẩn.

“Ai cần hắn thích”. Diệp Cẩn đầy chán ghét.

“Nếu Hoàng thượng không thích ngươi thì sẽ không bao dung cho ngươi ngỗ nghịch như vậy”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho Diệp Cẩn. “Nhưng ngươi là đại tẩu của ta, không thể đi theo hắn”

Diệp Cẩn: …

“Đại ca ta thích hợp với ngươi hơn Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Ngươi nghĩ xem, nếu tương lai ngươi gả vào cung, mỗi ngày phải lục đục với một đống phi tần, đâu có thoải mái bằng vung kiếm giục ngựa với đại ca ta”

Diệp Cẩn >_<. “Ngươi nói nhảm gì vậy?”

“Cho dù tình địch là Hoàng thượng, đại ca ta nhất định cũng không buông ngươi ra”. Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tràn ngập niềm tin nhìn Diệp Cẩn. “Cho nên ngươi cũng không thể buông tay”

Diệp Cẩn trợn mắt há mồm. “Ngươi ngươi ngươi nghĩ Sở Uyên có tình cảm với ta sao?”

“Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi lại.

“Đương nhiên không đúng!”. Diệp Cẩn muốn khóc.

“Vậy quan hệ giữa các ngươi là gì?”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng.

“Nói ngươi cũng không hiểu”. Diệp Cẩn qua loa.

“Ngươi không nói sao biết ta không hiểu, ta cũng không phải ngu si”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn giục. “Nói mau”

“Nói chung ta chẳng có quan hệ gì với Sở Uyên cả!”. Diệp Cẩn nghiêm túc. “Chuyện này dừng ở đây, không được nói cho Thẩm Thiên Phong biết”

“Ngươi dám gọi thẳng tên Hoàng thượng mà bảo là không quan hệ ư!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì sắc bén.

Diệp Cẩn nhìn trời.

“Nói mau”. Thẩm Thiên Lăng cực kì cố chấp. “Nếu không ta sẽ nói cho đại ca biết”

Diệp Cẩn: …

“Nếu không phải tình nhân thì là người thân?”. Sau khi Tần Thiếu Vũ nghe thấy thì ở bên ngoài xe ngựa nói.

Diệp Cẩn cam chịu.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi và Hoàng thượng là thân thích ư?”

“Đã sớm không có quan hệ gì với nhau rồi”. Diệp Cẩn vuốt ve tiểu phượng hoàng trong tay.

“Chíp!”. Cục Bông lãnh khốc lắc lắc lông tơ, ngay cả tức giận cũng bị quấy rối, thật đáng ghét!

Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, đại tẩu hắn là hoàng thân quốc thích!

“Ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?”. Diệp Cẩn dở khóc dở cười nhìn Thẩm Thiên Lăng.

“Ta quả thật muốn biết”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay đại tẩu hắn đầy chờ mong! Thứ nhất là vì đại ca, thứ hai là vì lòng hiếu kì của chính mình!

“Cũng không có gì đáng nói”. Diệp Cẩn thoả hiệp. “Ta và hắn cùng cha khác mẹ”

“Ngươi là Vương gia ư?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.

Diệp Cẩn lắc đầu. “Mẹ ta không được sủng ái, sau khi sinh ta ra thì bị biếm vào lãnh cung mà chết. Lúc đó ta còn nhỏ nên được giao cho Hoàng hậu nuôi nấng. Lúc đó trong cung rất đông hoàng tử, nhưng không ai chịu chơi với ta. Sở Uyên giận ta giành mẫu thân với hắn nên càng ăn hiếp ta. Năm ta bảy tuổi, đang định đến chỗ Thái hậu thỉnh an, giữa đường thì bị mấy hoàng tử cãi nhau đẩy xuống nước, suýt nữa mất mạng”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Diệp Cẩn.

Mặc dù là tiểu hoàng tử nhưng thời thơ ấu thật thê thảm!

“Sau đó ta bệnh nặng một hồi, hôn mê năm sáu ngày, thái y nói ta không cứu được, may là gặp sư phụ”. Diệp Cẩn nói. “Ông ấy vốn được phụ hoàng mời vào cung bói toán chiêm tinh, sau khi nghe được việc này thì bảo rằng có duyên với ta, vài ngày sau mang ta ra khỏi cung”

“Là cốc chủ đời trước của Quỳnh Hoa cốc ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng ít khi ra khỏi cốc. Cho đến mấy năm trước sư phụ về trời, ta mang tro cốt của hắn đến miếu Thanh Tùng, trên đường về thì gặp Sở Uyên. Lúc đó hắn bị đâm trúng một đao, rất nhiều ngự lâm quân cũng bị thương”

“Vậy nên ngươi cứu hắn ư?”. Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

“Nếu biết sau khi cứu hắn sẽ đeo bám muốn ta quay về như vậy, ta cũng không cứu”. Diệp Cẩn nhìn trời.

Tuy thân phận đại tẩu hơi kinh hãi, nhưng ít nhiều gì đại ca cũng không cần làm tình địch với Hoàng thượng nên xem như tin tức tốt. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, ít nhất tốt hơn tình trạng của bản thân.

Sau khi trở lại Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế, dáng vẻ không yên lòng.

“Còn đang nghĩ chuyện của Diệp Cẩn ư?”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén trà.

“Không”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta đang nghĩ đến ngươi”

“Ta?”. Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nghĩ cái gì về ta?”

“Nghĩ xem ngươi cự tuyệt Hoàng thượng như vậy liệu có bị gì không”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Đừng nghĩ lung tung”

“Hiện tại Hoàng thượng còn chưa đủ lông đủ cánh, sẽ nể mặt địa vị giang hồ của Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang mà không làm gì”. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. “Nhưng tương lai thì sao? Một ngày nào đó hắn ngồi vững trên ngôi hoàng đế rồi, lúc đó ngươi có chắc là hắn không tính sổ chuyện ngươi kháng chỉ không?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hoàng thượng không phải người như thế”

“Không có gì là chắc chắn”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay Tần Thiếu Vũ. “Ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm”

“Bỏ qua hàn độc của ngươi mà đi đánh giặc mới là mạo hiểm”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Triều đình có rất nhiều người tài, Lăng nhi chỉ có một, ngươi nói ta sẽ chọn bên nào?”

“Nhưng… ô!”. Thẩm Thiên Lăng không đứng vững, lui về sau hai bước, suýt nữa ngồi lên Cục Bông.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lư chạy đi, đổi sang chỗ khác tiếp tục buồn bực.

Ngay cả nằm bất động cũng có thể bị đè, cực kì đáng giận!

“Không được nghĩ chuyện này nữa”. Sau khi dịu dàng hôn xong, Tần Thiếu Vũ nhả môi Thẩm Thiên Lăng ra. “Coi như chưa từng gặp qua Hoàng thượng, cũng không biết chuyện hắn nhờ chúng ta giúp, được không?”

Nói thì dễ lắm… Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, nhưng để tránh cho Tần Thiếu Vũ lo lắng nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Ừ”

“Như vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Ta gọi nước tắm, đi ngủ sớm thôi”

“Chíp!”. Sau khi Cục Bông trút giận xong thì buồn ngủ, vì vậy xoè cánh nhảy xuống bàn, đẩy cửa đi tìm Diệp Cẩn, còn không quên ngậm theo viên trân châu của mình.

Ám vệ ngồi trên nóc nhà thở dài, đã quen cửa quen nẻo đến vậy rồi.

Cái này gọi là con nhà nghèo thì biết lo việc nhà.

Thiếu cung chủ nhà ta thật kiên cường!

“Chỉ có ngươi mới tốt thôi”. Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng đặt lên bàn. “Ngây thơ ngu ngốc, mọi người đều thích ngươi”

Cục Bông thả trân châu vào ổ, thoải mái nằm vào.

Dưới bụng là vô số viên ngọc long lanh, cảm giác cực kì an toàn!

CHƯƠNG 130: NGÀY CÀNG NÁO NHIỆT!

Tối nay, Thẩm Thiên Lăng khó thấy được mất ngủ. Tuy hắn nhắm mắt lại cố gắng giả bộ ngủ nhưng loại chuyện này cần rất nhiều kĩ thuật, nằm im không nhúc nhích quả thật khó chịu.

“Đang nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng.

Vẫn bị phát hiện… Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nằm sấp trước ngực Tần Thiếu Vũ.

“Nói mau”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.

“Không ngủ được”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng Thẩm Thiên Lăng trong chốc lát, sau đó thở dài lắc đầu.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nếu biết gặp Hoàng thượng sẽ khiến ngươi lo lắng như vậy, ta nên để ngươi ở nhà”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ. “Chẳng phải là ta từ chối yêu cầu đi đánh giặc của hắn thôi ư, chuyện này cũng khiến ngươi trắng đêm không ngủ được sao?”

“Nếu không có hàn độc của ta, ngươi sẽ đáp ứng xuất chính chứ?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.

“Không”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta rất tham sống sợ chết, nếu tránh được thì nhất định sẽ tránh xa”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Bây giờ có thể ngủ chưa?”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn.

“Nói chung nếu ngươi muốn làm gì thì cứ làm”. Thẩm Thiên Lăng kéo nhẹ lỗ tai Tần Thiếu Vũ. “Đừng bận tâm đến ta”

“Thật sao?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.

“Ừ… ô”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, đừng đột nhiên hôn lên như thế chứ, chẳng khoa học chút nào!

“Chính miệng ngươi nói ta muốn làm gì thì cứ làm”. Sau khi hôn, Tần Thiếu Vũ đè lên người Thẩm Thiên Lăng, vươn tay bóp bụng mỡ.

Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt nắm chặt khố. “Ta rõ ràng nói chuyện đánh giặc”. Sao lại cởi quần ta chứ, mau dừng tay!

“Dù sao ngươi cũng mất ngủ, hay là làm chút chuyện vui vẻ đi”. Tần Thiếu Vũ nâng chân Thẩm Thiên Lăng lên, dễ dàng cởi khố ném xuống đất.

Thẩm Thiên Lăng che lại “tiểu Lăng” lăn vào tường, thật đáng ghét!

Tần Thiếu Vũ giống như keo dán mà dính tới, thuận tay sờ xuống dưới.

“Đừng bóp lung tung!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận.

Tần Thiếu Vũ tiếp tục nắm áo lót của hắn.

“Không thể nói cho xong hay sao?”. Thẩm Thiên Lăng kéo lại vạt áo kháng nghị.

“Còn muốn nói gì nữa?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Nếu không có ngươi, có lẽ ta sẽ đáp ứng Hoàng thượng. Nhưng hôm nay đã có ngươi bên cạnh, vậy không còn bất kì khả năng nào khác. Đừng nói trong triều có rất nhiều người tài, trận này chưa chắc đã thua, dù hiện tại trong triều không còn ai, dù mấy vạn đại quân đang ở đó chờ ta, ta cũng sẽ phụ lòng tất cả. Chỉ cần hàn độc của ngươi một ngày chưa giải, ta sẽ bỏ xuống tất cả mọi chuyện mà dẫn ngươi đi Nam Hải, như vậy xem như nói xong rồi chứ?”

Những lời yêu thương này thật cực kì khí phách! Vì vậy Thẩm tiểu thụ bị chấn động, nhất thời không biết nói gì.

“Choáng váng rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ bóp cằm hắn.

Thẩm Thiên Lăng dùng sức ôm lấy Tần Thiếu Vũ.

“Muốn xx hay là muốn ngủ?”. Tần Thiếu Vũ cười khẽ.

Thẩm Thiên Lăng ngửa đầu, nhắm mắt chủ động hôn lên.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88
Phan_89
Phan_90
Phan_91
Phan_92
Phan_93
Phan_94
Phan_95
Phan_96
Phan_97
Phan_98
Phan_99
Phan_100
Phan_101
Phan_102
Phan_103
Phan_104
Phan_105
Phan_106 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Pair of Vintage Old School Fru